Có một vị Ni Cô - chúng ta tạm gọi như vậy - tu khi chưa tới 20 tuổi đời ở một trường phái khổ hạnh, khá nổi tiếng tại miền Nam trước năm 1975, không tài sản, và chuyên ngủ ngồi. Chẳng bao lâu cô mở Huệ, biết quá khứ vị lai, khách sắp tới thì biết trước. Tất nhiên nhiều người kính nể vì khả năng, thực lực của cô. Nhưng từ khi vị sư phụ mất đi, cô gặp một vị gọi là sư huynh - tất nhiên là cũng tu - thì cô thay đổi hẳn, cô có những chuỗi cười kỳ lạ, nói năng huyên thuyên, không tự kiềm chế được. Dường như cô yêu vị sư huynh này! Lúc này vị Ni cô khoảng trên 40 tuổi, cô đã hoàn toàn đổi khác.
Qua 3 câu chuyện đời thường kể trên, chắc chắn sẽ giúp chúng ta có một cái nhìn về sức mạnh thực sự của bản năng mà dù muốn hay không, ta vẫn phải chung sống với nó cho đến khi chết.
- Bản năng sinh sản.
Đối với tác giả Alfred Adler thì cho rằng mặc cảm tự ti là mặc cảm chi phối toàn thể tâm lý con người. Quan hệ nam nữ chính là hành động thay thế (Acte de substitution) nói lên mặc cảm tự ti là muốn trở về nơi an toàn là bụng mẹ. Ngoài ra còn nhiều tác giả khác nữa cũng nói về vấn đề này. Vẫn theo Phân Tâm Học, bản năng tình dục có 2 lối thoát:
1. Thăng hoa (Sublimation).
Phân Tâm Học hay Tâm Lý Học đều cho ta thấy con người bình thường và bản năng cơ bản là không thể tách làm hai. Nhưng những tâm lý này Vi Diệu Pháp sắp vào loại Bất Thiện Tâm. Thật vậy, nếu thiếu nguyên động lực là bản năng như: Giữ gìn sự sống, tránh những gì có hại cho mình, bảo trì nòi giống ... thì con người không thể tồn tại, không thể phát triển giống nòi. Các sinh vật trên hành tinh này nói chung, dường như đã được Thượng đế chia cắt đồng đều bản năng này.
Trên quan điểm đó, có lẽ tu hành theo bất cứ trường phái nào cũng đều là hành động chống lại chính mình. Thật vậy, nếu tất cả mọi người đều là khôn ngoan, giác ngộ ... thì ai sẽ làm công việc sản xuất, vận chuyển, giao thông, cung cấp điện nước ... và phấn đấu cho một viễn cảnh đầy hứa hẹn và đáng hy vọng?
Sakya Muni với con đường Trung Đạo.
"Kẻ thù lớn nhất trong đời là chính mình" không? Hay
"Ngu dốt lớn nhất trong đời là nói dối, nhất là nói dối chính mình" mới là câu phát biểu đúng? Quyền lựa chọn là của chúng ta.
Có thể tự giải thích cho chính mình như thế này: Tôi biết rằng tôi đang chống lại tôi, một kịch bản đầy tính chất bi đát, tôi phải tự biết rằng cuộc sống này không trường tồn, hạnh phúc không trường tồn ... tôi là người nên tôi sẽ phải chết. Vậy thì tiếc gì những thứ không cần thiết, tôi phải cố gắng lên để có một ngày mai tốt đẹp hơn.
Đây là cái khó khăn của lúc Cận Định, Nhập Định v.v... đây là khó khăn lúc chúng ta khi còn đang loanh quanh ở những cảnh Dục Giới. Ở cảnh Dục Giới này, có thể có người lầm tưởng là mình đã bước qua ngưỡng cửa của Nhập Định.
Có ít nhất một tín hiệu báo động cho chúng ta để nhận ra đó không phải là trạng thái Nhập Định, đặc biệt là tín hiệu về ái dục và các đối tượng của giác quan.
Một khi bạn thực sự ở cảnh Sơ Thiền Hữu Sắc, thì những trở ngại ở cảnh Dục Giới không còn nữa và ta có thể nói: Gánh nặng của những Tâm Dục Giới từ nay khép lại. Thân nhẹ nhàng như nước chảy, mây trôi ...
0 nhận xét:
Post a Comment